Chuyện một con đò dãi dầm nắng
mưa
Lặng lẽ chở bao dòng người xuôi
ngược
Khách sang sông tiếp hành trình
phía trước
Có ai nhớ chăng hình ảnh con
đò…?”
Năm tháng đằng đẵng trôi, người lái đò vẫn
mãi lặng thầm lái những con đò tri thức nối nhau cập bến, bỏ quên nỗi nhọc nhằn
mà mỉm cười nhìn đàn con thơ tung cánh về tương lai…
Ai đó từng nói, nghề dạy học là nghề cao quý
nhất trong những nghề cao quý. “Nhất tự vi sư, bán tự vi sư” – Một chữ cũng là
thầy, nửa chữ cũng là thầy. Những lời giảng đầy nhiệt huyết cùng sự quan tâm ân
cần của thầy cô đã dìu dắt bao thế hệ học trò trưởng thành. Như người lái đò
tận tụy đêm ngày, thầy cô đưa biết bao thế hệ học trò qua dòng sông tri thức để
cập bến bờ tương lai mơ ước.
Những dòng sông dài, sâu nhiều chỗ nước xoáy
ẩn chứa nhiều sự nguy hiểm từng ngày vẫn lặng lẽ đưa đò. Để rồi thời gian trôi
qua người khách đi đò năm nào đã cập bến ước mơ, tung đôi cánh vào khoảng trời
riêng. Một ngày ngoảnh lại vẫn con sông năm nào, vẫn người lái đò nơi ấy đang
đưa người cập bến tri thức. Đã biết bao chuyến đò cập bến trong cuộc đời người
lái đò và đã biết bao thế hệ học sinh trưởng thành dưới bàn tay ấm áp của người
thầy người cô.
Công lao ấy vô cùng
to lớn, thầy cô bỏ cả tâm huyết của mình để truyền dạy cho học sinh chỉ mong
học trò của mình có một tương lai tươi sáng.